Cùng Hoàng Ngọc chia sẻ hành trình sau 1 năm học tại VNUK

VNUK >Sinh viên >Cùng Hoàng Ngọc chia sẻ hành trình sau 1 năm học tại VNUK

Đã có những chuỗi ngày mình sống như nhân vật chính của một vở kịch câm. Sáng thức dậy, đánh răng rửa mặt, xách ba lô lên và vội vã đi học. Mình im lặng trên tất thảy mọi nẻo đường từ nhà đến trường, từ trường đến lớp học. Sự im lặng, như vỏ bọc vô hình bảo vệ mình khỏi mọi sự của cuộc sống.

Đôi khi, mình ước im lặng cũng đủ để người ta hiểu mình muốn gì, muốn truyền đạt gì, nhưng rồi quy luật của cuộc sống không cho phép mình im lặng mãi. Trên dòng đời tấp nập, không biết cơ duyên nào đưa đẩy mình đến với VN-UK – nơi đã khiến mình phải phá vỡ sự im lặng, bước ra khỏi “bong bóng an toàn” của bản thân để rồi cất lên tiếng nói của chính mình…

Xin chào. Mình là Lý Hoàng Ngọc, sinh viên năm 2 chuyên ngành Quản trị Kinh Doanh Quốc tế tại VN-UK. Hôm nay, mình xin mượn vài dòng chữ, tâm sự cho mọi người nghe hành trình học tập tại VN-UK một năm qua đã thay đổi mình như thế nào!

Bắt đầu bằng một quyết định táo bạo

Việc một thiếu nữ 3 “an” (“an yên”, “an tĩnh”, “an phận thủ thường”) như mình lại có một quyết định táo bạo như sáng lập một Câu lạc bộ nói trước đám đông… là một điều không tưởng. Nhưng điều không tưởng hơn là mình, cùng với 3 con người khác, đã đem cái không tưởng đó biến thành sự thật. Dưới sự chỉ dẫn tận tình của các thầy cô, sau hàng loạt “hội nghị bàn tròn”, Tucano – VNUK Public Speaking Club đã ra đời, và cho đến nay đã trở thành một CLB có thành tích tại VN-UK. Có điều, thành lập một câu lạc bộ thì dễ, nhưng để duy trì thì rất khó. Cái giá phải trả là những lần “lăn lê bò trường” và vô số lần mất ngủ.

Mình còn nhớ như in những lần mất ngủ đầu tiên khi 4 đứa bôn ba chạy sự kiện ra mắt của CLB. Đứa đi tìm chỗ thuê đèn thuê sân khấu, đứa viết script MC, đứa thì lo chăm chút mảng ẩm thực, đứa lo đi xin tài trợ và quản lý kinh phí. Kể cũng “sang”, tụi mình mua những bịch bánh tận 20k để bày biện, và dành nguyên ngày để nấu ra những chén đông sương đẹp mắt để phục vụ khán giả. Làm xong một sự kiện, 4 đứa tranh nhau thở dốc, tuy mệt nhưng vui. Qua những tháng ngày làm sự kiện ở Tucano, mình học được rất nhiều kỹ năng về lên kế hoạch, quản lý thời gian, kỹ năng nghiên cứu và kỹ năng nói trước đám đông.

Dần dà, Tucano trở thành ngôi nhà thứ hai của mình, nơi mình được tự do học hỏi, được tự do sáng tạo, được thoải mái phát triển bản thân và cất lên tiếng nói của riêng mình. Mình thầm biết ơn những thầy cô, những anh chị đã luôn hỗ trợ chúng mình, và thầm cảm ơn những người bạn đã luôn cùng đồng hành trên chặng đường phát triển Tucano. Hiện tại thì mình đã được “thăng chức” làm Leader Ban Content của Tucano, một công việc “ăn nằm” với viết lách. Dù không phải sở trường của mình, nhưng mình vui vì mỗi ngày đều có thể học được một điều mới.

Làm việc cho một câu lạc bộ nói trước đám đông, mình dần hiểu ra tầm quan trọng của sự nói. Mình nhận ra có những điều mình phải nói, và học cách nói, để hiểu, để truyền đạt, để tương giao, để bộc lộ cảm xúc. Đôi khi để che giấu đi bản chất “điên rồ” và sự tự ti trong tâm khảm (chứ không nói gì họ lại tưởng mình điên thật). Dù lúc đầu mình cũng ít nói và hay ngại, nhưng sau một hồi được “training”, giờ mình nói nhiều nhất CLB!

Tiếp tục với những “dự án” riêng

Nói là “dự án” cho sang, chứ thật ra không có gì to tát lắm. Có những dự án mang tính học thuật, nhưng có những dự án mình “tự biên tự diễn”, tự đặt ra kế hoạch để thử thách bản thân. Có điều, dự án to bự nhất của mình ở hiện tại vẫn mang tên “Đại học”. Mình tin rằng nếu xem Đại học là một “sự nghiệp” hoặc một công việc toàn thời gian, thì bản thân sẽ có nhiều cơ hội thành công hơn. Do đó, mình luôn đầu tư nhiều nhất cho việc học của mình.

Mình tự hào vì những lần miệt mài đèn sách, “dùi mài kinh sử”, những lần tranh biện sôi nổi với nhóm học tập của mình để tìm ra cách giải quyết một vấn đề. Mình không thông minh, cũng hơi hơi chăm chỉ, không cầu toàn nhưng có cái hơi “cầu kỳ”. Vì không phải là người giỏi ứng biến, nên mình từng đọc đi đọc lại script nói của môn Communication Skills hơn 100 lần để thuộc làu nó. Kết quả là mình đã được thầy cô khen ngợi về khả năng thuyết trình của mình, và được điểm A+ toàn môn.

Biết là “một cây làm chẳng nên non”, nên mình đã lập ra một nhóm học tập để cùng nhau học và sống sót qua bài thi cuối kỳ của môn Maths for Economics. Mình từng tham gia cuộc thi về kinh doanh, chạy deadlines tối mắt tối mũi nhưng vẫn… “rớt”. Và còn nhiều kỷ niệm khác nữa. Quả thật, hành trình của năm nhất dù gian nan, nhưng đã giúp mình “khai sáng” được nhiều điều. Mình nhận ra rằng dù trí thông minh, tài năng hay tính cách của bản thân có như thế nào đi chăng nữa, mình luôn có thể rèn luyện để cải thiện và trở nên tốt hơn. Đúng như người ta thường nói: “Practice” là “mẹ của thành công”.

Điều vui nhất là, mình đã may mắn nhận được học bổng Merit Scholarship với trị giá 100% học phí sau một năm học vất vả, như một phần thưởng cho những cố gắng của bản thân. Đạt được học bổng, mình tự nhủ phải luôn cố gắng phấn đấu hơn nữa trên con đường của mình phía trước, để xứng đáng với món quà mà mình đã may mắn nhận được trên hành trình học tập tại VN-UK.

“Gói mang về” những cảm xúc và bài học quý báu

Mình còn nhớ, ấn tượng đầu tiên mà VN-UK mang lại cho mình là câu slogan quen thuộc: “Diligence – Compassion – Innovation”. Chỉ khi trải qua một năm học tại đây, mình mới nhận ra được “Compassion” ở đây không chỉ là sự thấu cảm với những người xung quanh, mà còn chính là sự thấu cảm với chính bản thân mình. Tại VN-UK, mình được nhìn nhận, được khám phá bản thân, được học hỏi, và bất ngờ với chính những khả năng tiềm ẩn của chính mình. Mình học cách đối xử tử tế với bản thân, yêu thương bản thân hơn, và học cách cân bằng giữa những yếu tố tinh thần và đời sống vật chất của mình. Cũng ở VN-UK, mình đã gặp được những con người thực sự giỏi, với những tầm nhìn và tư duy rộng mở. Quan sát được những câu chuyện lặng lẽ nhưng đầy nghị lực của những con người nơi đây, mình càng được tiếp thêm nhiều động lực để tiến bước trên hành trình của mình.

Dù thật ra không phải tất cả đều tốt. Cũng có những lúc lòng mình đầy hờn dỗi. Có những lúc không đạt điểm tốt, có lúc thất bại trong những cuộc thi, có lúc có người mắng mình, có những người từng bác bỏ mình. Nhiều lúc mình cũng thấy thất vọng tràn trề với bản thân mình, nhưng rồi sau tất cả, ngẫm lại thì mình lại thấy an tâm. Mình an tâm là tại môi trường này, mình sẽ luôn được “mắng” những lúc mình làm sai, để biết sửa. Mình được phép vấp ngã, để rồi vực dậy và một lần nữa “lột xác” để trưởng thành hơn, chín chắn hơn, nghị lực hơn.

Đã từng chán nản những chuỗi ngày không đích đến và không người đợi, nhưng rồi một ngày, VN-UK đã xuất hiện ở đó, cho mình mục tiêu và những người bạn đồng hành. Mình thầm cảm ơn bản thân vì đã trao quyền cho chính mình để dấn thân và phát triển, và cảm ơn VN-UK vì đã trao mình những giá trị và ý nghĩa trên chặng đường đó. Ở VN-UK, không quan trọng bạn là ai, không cần bạn phải gắng gượng để làm vừa lòng bất kì một ai, bạn cứ là bạn, và rồi sẽ có những người yêu thương bạn. Đó chính là thứ hạnh phúc từ rất lâu rồi mình không được nếm trải, cho đến khi mình trở thành sinh viên của ngôi trường này.

Việc chọn học tại VN-UK hoàn toàn là một quyết định ngẫu nhiên, nhưng mình không ngờ rằng, nó lại trở thành một lựa chọn không bao giờ có thể khiến mình hối hận. Sau một năm học tại đây, mình như hóa thân thành một con người mới. Vẫn là Lý Hoàng Ngọc, nhưng không còn là cô bé bẽn lẽn rúc mình vào vỏ bọc của sự rụt rè và im lặng nữa. Với sự cố gắng, bản lĩnh dám dấn thân và sự sáng tạo không ngừng nghỉ, mình hy vọng trong tương lai có thể đạt được những giá trị và ý nghĩa trên hành trình kiến tạo bản thân mình!

Verified by MonsterInsights